Nguyên Đỗ

Tình Tri Kỷ



Vâng vậy đấy...
Anh vốn người nhẹ dạ...
Mau tin người... lầm lỡ... trách anh thôi
Người ta đùa... anh tưởng thật... bồi hồi
Nên em hỡi... trái tim anh dễ vỡ


Trái tim anh mỏng mảnh hơn tơ nữa
Rất dễ dàng đứt gãy nét nhàu tim
Đã một lần thương tích, đến mà xem
Trong đáy ngực phập phồng đau nhức lắm


Em đừng trách anh e dè tiến chậm
Còn hơn rùa, nhẫn nại cả hằng năm
Tình yêu anh vẫn âm ỉ âm thầm
Trong thầm lặng niềm tin tăng trưởng mãi


Dù ai nói ai khôn hay ai dại
Anh hứa em mãi mãi giữ tình sâu
Nếu lần nào em ngã dù ở đâu
Anh sẽ đỡ sẽ nâng em đứng dậy


Tình của anh...
Dành riêng em thế đấy...
Bên đời nhau...
Còn mãi mãi hương thơ...
Trong đời ta...
Có phút đợi giây chờ
Và xao xuyến... của tình ta tri kỷ



 

Được bạn: HB 30.03.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tình Tri Kỷ"